Mạnh Sưởng (Hậu Thục)

Mạnh Sưởng (tiếng Trung: 孟昶; bính âm: Mèng Chǎng) (919–12 tháng 7, 965), sơ danh Mạnh Nhân Tán (孟仁贊), tự Bảo Nguyên (保元), được Tống Thái Tổ truy thụy hiệuSở Cung Hiếu Vương (楚恭孝王), là hoàng đế thứ hai và cuối cùng của nước Hậu Thục thời Ngũ Đại Thập Quốc tại Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 934 cho đến khi quốc gia bị triều Tống chinh phục vào năm 965.Trong hơn ba thập niên ông trị vì, Hậu Thục phần lớn được hưởng sự thái bình. Quốc gia trở thành một trong các trung tâm về nghệ thuật và văn học, chúng phát triển mạnh mẽ với sự bảo trợ của triều đình. Hậu Thục cũng nằm trong số các vương quốc phương nam ổn định nhất, song lại đình đốn về quân sự và chính trị. Khi triều Tống thay thế triều Hậu Chu tại Trung Nguyên vào năm 960, hoàng đế khai quốc của triều Tống là Tống Thái Tổ tiến hành công cuộc thống nhất Trung Hoa. Quân Tống buộc Mạnh Sưởng phải đầu hàng vào năm 965.

Mạnh Sưởng (Hậu Thục)

Kế nhiệm quốc gia diệt vong
Thân mẫu Lý thái hậu
Niên hiệuThụy hiệu
Niên hiệu
Minh Đức (明德) 934-937
Quảng Chính (廣政) 938-965
Thụy hiệu
Sở Cung Hiếu Vương (楚恭孝王)
Duệ Văn Anh Vũ Nhân Thánh Minh Hiếu hoàng đế (睿文英武仁圣明孝皇帝)
Ẩn hoàng đế
Tiền nhiệm Thục Cao Tổ
Thê thiếp Xem văn bản
Đăng quang thừa tập
Sinh 919
Thái Nguyên
Mất 12 tháng 7, 965[2][3]
nay là Khai Phong
Hậu duệ Xem văn bản
Tại vị 10 tháng 9, 934[1][2]23 tháng 2, 965[2][3]
Thân phụ Mạnh Tri Tường